Pair of Vintage Old School Fru
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Vợ Ngốc


Phan_41

“ Cậu nghĩ xem, gữi người yêu cho tôi, lại còn không sợ tôi tiết lộ mọi bí mật, vậy chẳng phải là rất tin tưởng tôi còn gì ??” Từ Gia Huy nói xong thì từ tặng cho mình một nụ cười , không quan tâm người bạn ngồi bên cạnh đã quay mặt đi không để ý đến anh nữa.

Diệp Hạo hiểu điều mà Từ Gia Huy vừa nói , trong chuyện này có một bí mật, mà bí mật đó chỉ có 4 người biết, anh, Diệp Tề, Diệp Bảo và Từ Gia Huy. À, mà khoan, có lẽ còn thêm một người nữa biết được, nếu như Diệp Bảo có tiết lộ cho cô ta . Cô ta ở đây ngoài ai khác Elly, cô gái đang ở trong phòng bệnh của Diệp Thiên Minh, và có lẽ đang dạy chữ cho Nhạc Ân.

…………………….

“ Elly, chữ này đọc sao ??” Nhạc Ân chỉ vào 1 chữ trong cuốn truyện cổ tích cho Elly thấy

“ À, chữ này là nghĩa là con thỏ , con thỏ đấy,chị dâu có biết con thỏ không ??” Elly chỉ đưa mắt qua nhìn , rồi lại quay mặt về chiếc laptop, vừa giải thích vừa làm việc.

“ Ô, không biết, Ân chưa thấy”

“ Đây ….” Elly nhanh tay mở một trang web tìm kiếm, rồi tìm hình ảnh con thỏ cho Nhạc Ân xem, thấy khuôn mặt cô chị dâu nhỏ rất thích thú, cô cũng thấy vui vẻ. Nhạc Ân xem hình xong, đã biết con thỏ là gì, lại tiếp tục đọc truyện.

Trên tay cô là cuốn truyện cổ tích, Elly mua cho cô. Chuyện là thế này, Diệp Bảo đem Elly gữi cho Từ Gia Huy chăm sóc hộ, Elly lúc rảnh rỗi muốn vào bệnh viện ngồi với Nhạc Ân nên bắt Từ Gia Huy đưa đến. Mấy ngày trước, lúc cô đến thì thấy Nhạc Ân đang buồn bã vì không biết chuyện gì để kể cho Diệp Thiên Minh nghe, bèn nghĩ ra cách mua truyện chữ cho Nhạc Ân, lúc đó cô rõ rang nhìn thấy mấy người nhà họ Diệp trong phòng đột nhiên vui vẻ hơn hẳn, có người còn nhìn cô bằng ánh mắt cảm kích. Elly thấy hơi khó hiểu nhưng không hỏi han, vậy là lần sau đến thì đem cho Nhạc Ân mấy quyển truyện. Nào ngờ, cô không biết Nhạc Ân hiểu rất ít mặt chữ a, cô và Diệp Hạo phải luận phiên chỉ dẫn cho Nhạc Ân, vốn mua để đọc, giờ thành ra mua để học mất rồi.

“ Oa, hiểu rồi nha “ Một lúc sau, Nhạc Ân khí thế gấp quyển truyện lại, quay người về phía DIệp Thiên Minh, theo thói quen vỗ mu bàn tay của ông rồi mới nói

“ Cha, giờ Ân kể cho cha nghe chuyện tiếp theo đây, chuyện hay lắm nha, đó là chuyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn , cha nghe nhé, ngày xửa ngày xưa …..”

Giọng Nhạc ÂN trong vắt, lại hơi trẻ con, nghe thật đáng yêu, nghe mãi cũng không chán. Elly ngồi ghế bên cạnh Nhạc Ân đang chăm chú nhìn màn hình laptop cũng khẽ cong khóe miệng. Trong phòng , bà Diệp mỗi khi Elly đến đều tự động chuyển chỗ đến bên cửa sổ ngồi, để Elly dạy Nhạc Ân. Hiện tại bà đang nhìn ra cửa sổ, ánh nhìn xa xăm, nhưng trong lòng có tư vị bình yên. Nếu như không có một Nhạc Ân như thế, không biết bà có thể có được thời gian bình yên như lúc này không nữa.

Ngày mai nữa là đã hai tuẩn rồi.

…………………………………………………………………………………………………

Tỉnh Q

“ Bên Pháp thế nào rồi, tại sao cảnh sát chưa dứt điểm vụ Diệp Tề vậy, có quá lâu hay không ??” Triệu CHương Nghĩa hỏi, khuôn mặt hiện lên sự bực mình

“ Tôi mới điện thoại cho Amaury , ông ta nói đây là một vụ án kinh tế lớn , đâu phải gấp gáp là được “ Tào Bính cũng đã hiện nôn nóng lên mặt, anh ta cũng đã tính toán những ngày này, bên Pháp đã chuyển lệnh điều tra Diệp gia bên này rồi chứ, sao không giống kế hoạch anh ta đã đề ra, chuyện ở đây cũng đang rối rắm.

“ Chết tiệt, anh đã thấy trên tivi chưa, bản tin trưa nay, một hầm mỏ rất lớn đấy, mà hắn ta chỉ mới khai mỏ một dãy núi, huống hồ chi dãy còn lại nữa, hừ , chết tiệt ..” Triệu Chương Nghĩa càng nói càng điên tiết, bỏ lở một đống tài sản như thế, ai mà chẳng tiếc, huống hồ gì hắn biết, có rất nhiều người cũng đang tiếc nuối.

Trưa nay, đài truyền hình đã đến khu mỏ quay công việc xây dựng hầm mỏ , công trình xây dựng rất quy mô, nhưng đó chỉ là vẻ bên ngoài, không ai quan trọng, người ta quan tâm chính là thứ nằm trong hầm mỏ đó. Theo mấy số liệu đã công bố và lớp quặng tinh được đào ngay cửa hầm mỏ làm bằng chứng, tỉ lệ đồng có trong quặng lên đến 1,45 %, một con số cao chưa từng thấy, nên nhớ tỉ lệ đồng ở những mỏ khác chỉ có 1 phẩy, 1 phẩy không mấy phần trăm mà thôi , rất hiếm có được cái tỉ lệ trong mơ như thế. Chưa kể, trữ lượng vàng tính toán được cũng rất lớn . Mặt khác, số mỏ đồng trên đất nước này đếm chưa tới 5 cái, mà những cái trước đã đưa vào khai thác lâu lắm rồi, trong nước lại thiếu đồng, hàng năm phải nhập khẩu từ nước ngoài hơn 60% sản lượng đồng cần , con số đó càng lúc càng tăng theo tỉ lệ khai thác giảm dần trong nước. Tóm lại, Diệp gia giờ chỉ tóm gọn trong ba chữ : quá may mắn.

Nhưng mà, vẫn còn một may mắn nữa đang chờ đợi người ta nắm lấy nó, đó chính là dãy núi ở phía Đông của tỉnh, nơi mà hiện tại đang tập trung toàn bộ người của thương nhân người Pháp , dự đoán, ở đó cũng sẽ là một mỏ đồng lớn nữa. Cả tỉnh Q bây giờ, đang vô cùng rộn rã, người xe đến từ khắp mọi nơi , người nào có điều kiện cũng muốn gặp thương nhân người Pháp , nhưng đến nay , chưa từng ai gặp được ông ta , nhân viên khách sạn nói, ông ta vẫn hay gọi điện thoại yêu cầu phục vụ, vậy là ông ta còn ở trong khách sạn, chỉ là không tiếp người mà thôi.

“ Bên phía Diệp Bảo thế nào, hắn ta có động tĩnh gì không ??” Tào Bính lên tiếng hỏi, mỗi ngày hắn đều hỏi 2,3 lần thế này.

“ Không, người của ta quan sát bên ngoài chỉ thấy hắn ta quanh quẩn trong khu mỏ đang xây dựng đó, hiện tại hắn đang gấp rút xây dựng, chắc cũng không thể đi đâu khác”

“ Chắc chắn hắn ta có liên lạc với lão người Pháp kia, vì thế hắn ta mới không tiếp người khác chứ. Chết tiệt, hai người đó có quan hệ gì nhỉ ?? Chúng ta làm sao liên hệ với ông ta đây ??”

Triệu Chương Nghĩa giương khóe mắt liếc khuôn mặt tức giận của Tào Bính, hừ nhẹ, hai ngày nay, hắn thấy Tào Bính đã biết tức giận, biết nôn nóng rồi đấy, chả bù ngày trước, khuôn mặt cứ nhởn nhơ. Triệu Chương Nghĩa không để ý đến Tào Bính nữa,hắn cau mày suy nghĩ, chợt hai mắt hắn sáng bừng lên, hắn thở dồn dập, khuôn mặt cũng hiện toàn vẻ vui mừng

“ Tôi đã có cách “

……………………

Đến chiều, Triệu Chương Nghĩa nhận được thông tin điều tra từ thuộc hạ, hắn càng đắc ý với ý tưởng của mình.

Dãy núi phía Đông có một cụm dân cư đang sống ở đó , lúc vị thương nhân người Pháp mua lại vùng núi này, Triệu Chương Nghĩa chắc chắn ông ta chưa thể mua được vùng đó lúc đó, vì cần phải di dời mới mua được. Lúc sáng hắn đã cho người đi điều tra ở khu dân cư, biết được tháng trước đúng là có người tới đây thăm dò đất ở nơi họ sống, nhưng chưa một ai đả động đến chuyện đi dời họ cả.

“ Muốn di dời khu dân cư đó, phải liên hệ với chính quyền tỉnh , làm rất nhiều thủ tục rườm ra, chắc chắn lão người Pháp đó đang trong quá trinh thăm dò, chưa biết kết quả nên chưa rat ay. Nếu như chúng ta … giúp ông ta di dời đám người đó đi ….” Triệu Chương Nghĩa nói xong thì ngừng lại, hắn thấy khuôn mặt của Tào Bính hiện lên vẻ đã hiểu.

“ Tiếp theo, chúng ta sẽ nhờ chính quyền tỉnh can thiệp vào chuyện này, nhờ họ liên hệ ông ta giúp chúng ta , có đúng không ??” Tào Bính tiếp lời, hắn thấy Triệu Chương Nghĩa nheo mắt cười âm trầm, vậy là hắn đoán đúng, nhưng mà ….

“ Nhưng mà, chúng ta chưa biết kết quả dò tìm như thế nào, liệu có liều lĩnh quá không ??” Điều hắn lo ngại là đúng, nếu di dời xong, kết quả dò tìm cho ra con số không tốt, bọn hắn liệu có làm lỗ chính mình.

Triệu Chương Nghĩa cũng đã lường trước Tào Bính sẽ hỏi câu này, hắn tiếp tục nói

“ Chúng ta phải thử thôi, tôi đã tính toán, di dời những hộ dân đó tuy có tốn kém, nhưng tính ra, số tiền vẫn chưa phải là quá lớn. Còn nữa, anh lo ngại điều gì cơ chứ, chẳng phải Diệp Bảo mua hai dãy núi từ ông ta, mà chỉ mới có số liệu thăm dò của một dãy, dãy bên kia đợi ông ta làm xong vùng núi phía Đông mới quay về thăm dò tiếp đó thôi, anh cũng phải nhớ, dãy núi mà Diệp Bảo đang khai thác, chỉ mới được thăm dò trước vùng núi phía Đông 2 tuần mà thôi , nói tóm lại, phải có lợi ích, ông ta mới điều hết người qua đó chứ, chúng ta phải nắm lấy cơ hội này đầu tiên …”

Tào Bính vẫn con cau mày suy nghĩ, hắn chưa từng làm gì liên quan đến lĩnh vực này nên không có kinh nghiệm, hắn tin chắc Triệu Chương Nghĩa cũng như hắn, nhưng lời Triệu Chương Nghĩa nói rất thuyết phục. Diệp Bảo liều nên mới nắm lấy cơ hội, nếu bọn hắn không liều được,thì làm sao mà lấy cơ hội còn lại đây. Hiện tại tình hình đang gấp rút, uy tín của Diệp gia càng lúc càng nâng lên, thậm chí còn cao hơn so với lúc bọn hắn chưa làm gì Diệp gia, há có thể để mọi công sức bấy lâu nay vuột mất sao.

“ Làm đi, tôi sẽ điện thoại lần nữa cho Amaury, bảo ông ta xuất tiền qua”

Triệu Chương Nghĩa nở nụ cười hài lòng, nhưng nhắc nhở thêm

“ Bảo ông ấy xuất nhiều một chút, chúng ta cần làm nhanh …”

Tào Bính lại suy nghĩ, một lúc hơi lâu sau, hắn mới nâng mắt nhìn Triệu Chương Nghĩa, giọng kiên quyết

“ Được, tôi sẽ thuyết phục ông ta, cũng đã đến lúc, ông ta phải đóng góp cho kế hoạch này rồi”

……………………………………………………………………..

Chưa tới 3 ngày sau, Triệu Chương Nghĩa nhận được điện thoại từ thư kí của thương nhân người Pháp. Cúp điện thoại, hắn nhìn Tào Bính cười hả hê, mọi chuyện , đã đúng ý hắn.

Mà lúc này ở thành phố A , trong phòng bệnh của Diệp Thiên Minh….

“ Đây … um … là ….” Nhạc Ân vừa nhai cơm vừa chỉ vào một chữ trong cuốn truyện rồi hỏi , làm cho mấy hạt cơm suýt rơi ra , cô cuống lên chưa biết phải làm gì thì Diệp Hạo ngồi bên cạnh đã nhanh tay hứng dưới cằm của Nhạc Ân, chờ cho cô bình tĩnh lại mới lấy mấy hạt cơm nằm bên môi xuống

“ Ngốc, chỉ vào chữ đó thôi, anh sẽ giải thích cho em, còn vẫn cứ ăn cơm bình thường “ Diệp Hạo đưa tay lau khóe miệng của Nhạc Ân, ân cần dặn dò, đợi cô nhai hết thì đút cho một muỗng cơm khác.

Nhạc Ân không biết có nghe lời Diệp Hạo nói không mà không gật đầu hay ừ hử gì , cứ vậy im lặng nhai cơm , mắt nhìn chăm chú vào cuốn truyện không di dời.

Từ khi có mấy quyển truyện, Nhạc Ân càng ngày càng ham học, ham kể chuyện, nhưng cũng càng ngày càng lơi là mọi việc, ăn cơm, Diệp Hạo phải ngồi bên đút cho thế này cô mới ăn, có khi ăn xong, anh còn phải bưng nước đưa tận miệng cho cô, mới mong cô không quên uống nước …

Nhìn cô vợ vẫn cứ dán mắt vào cuốn truyện say sưa, miệng chu ra ngậm cơm trong miệng, Diệp Hạo thở dài, đưa tay ra véo má cô , nhẹ giọng nhắc nhở

“ Nhai cơm đi, đừng ngậm nữa, nhìn xem, mới ăn có nữa chén thôi đó “

Nhạc Ân giờ mới nghe tiếng nhắc, nhanh chóng nhai nhai nhai, nuốt xuống, xong há miệng sẵn , đợi Diệp Hạo đút cơm cho, toàn bộ quá trình cứ như con nít đang ngồi chơi thứ đồ chơi yêu thích, để cha mẹ phải chạy quanh canh chừng mà đút cho vậy.

Trong phòng, còn có bà Diệp và Diệp lão đang ngồi bên cửa sổ. Diệp lão thì từ lâu đã biết tính Nhạc Ân rồi, còn bà Diệp lúc trước có nhìn nhìn vài lần, giờ chắc cũng quen thuộc với tình huống nên chỉ ngồi thản nhiên uống trà, không quan tâm. Hai người đã ăn cơm xong nãy giờ rồi mà Nhạc Ân vẫn còn ăn. Vì sự nghiệp kể chuyện của Nhạc Ân, không ai dám xen vào khuyên nhủ giùm Diệp Hạo.

Cả căn phòng yên tĩnh vô cùng , cho đến khi , Diệp Hạo nhắc nhở Nhạc Ân lần thứ mấy trong bữa ăn

“ Ăn đi, lại ngậm nữa sao ..”

“ Ăn cơm đi con…. đừng mãi đọc như thế ….”

Giọng khàn khàn , hơi đứt quảng, quan trọng nhất, đó là giọng của một người đàn ông …..

Bàn tay cầm chén cơm của Diệp Hạo cứng lại , anh đang ngồi bên giường bệnh nhưng không dám nhìn thắng vào người mới tỉnh dậy, bên kia bà Diệp cũng sững sờ, nước mắt bất chợt lăn dài, Diệp lão đang uống trà cũng không khác Diệp Hạo . Chỉ có Nhạc Ân đang dán mắt vào quyển truyện chợt ngẩng đầu nhìn, miệng theo bản năng nuốt ực một cái hết cơm , đôi mắt hiện lên tia mừng rỡ, cô la lên

“ Cha, cha đã dậy rồi “

Diệp Thiên Minh tỉnh dậy, thần sắc mấy ngày nằm một chỗ tiều tụy đã có nét hơn, ông mĩm cười với Nhạc Ân trả lời

“ Con gái, cám ơn con”

Ông đã nhận thức được mấy ngày rồi, chỉ là không thể mở mắt nổi, những ngày đó, bên tai ông chỉ toàn là giọng nói của Nhạc Ân. Nhưng ông biết, bên ông không chỉ có mỗi mình cô. Đưa mắt nhìn quanh, thấy Diệp Hạo đang cúi đầu, Diệp Thiên Minh lại cười, nhìn qua bên kia cửa sổ, Diệp Thiên Minh ngừng lại trước hai người còn sững sờ , giọng có chút nghẹn ngào

“ Cha “

“ Kim Tuyết “

Diệp lão nghe tiếng cha thì không nhịn được nữa, hốc mắt đỏ lên, đứng dậy đi đến bên giường Diệp Thiên Minh nắm tay ông , nhưng chỉ nhìn mà không thể nói được gì, con trai tỉnh lại, Diệp lão chẳng còn gì ngoài niệm vui vô tận.

“ Cha, con bất hiếu, làm cha lo lắng “ Diệp Thiên Minh siết tay Diệp lão nói

“ Không, tỉnh lại là tốt rồi, lo lắng cái gì cơ chứ, tỉnh lại là quan trọng nhất “ Diệp lão lắc lắc đầu, nói xong thì vui quá, khuôn mặt đang xúc động bỗng nhiên bật cười khà khà, cứ cười như thế mà quay đầu vỗ vai Nhạc Ân

“ Tiểu Ân, cha cháu tỉnh rồi đấy “ rồi lại quay sang Diệp Hạo “ Diệp Hạo, cha cháu tỉnh rồi “

Lúc này, Diệp Hạo mới ngẩng đầu, thấy Diệp Thiên Minh đang nhìn anh bằng đôi mắt yêu thương, chẳng biết làm sao đành đứng dậy, bỏ chén cơm xuống ghế rồi ấp úng

“ Cháu … cháu… cháu đi gọi bác sĩ đến “ Nói xong thì mở cửa đi mất.

Nhạc Ân nhìn theo không kịp há miệng vì bất ngờ thì sau lưng lại nghe tiếng Diệp lão cười tiếp

“ Ha ha, cái thằng, lần đầu tiên ta thấy nó bối rối đấy , nào nào … “ Diệp lão quay đầu qua bà Diệp vẫn còn cúi đầu , lên tiếng

“ Còn con nữa, mau sang đây, ngồi đó làm gì, mấy cái đứa này, sao Thiên Minh tỉnh lại mà không có biểu hiện gì hêt thế này, Tiểu Ân, qua đưa mẹ con tới đây ..” Diệp lão hào hứng nói , đưa tay vỗ vai Nhạc Ân ra lệnh

“ Vâng, ông nội “ Nhạc Ân bỏ qua chuyện Diệp Hạo đã trốn chạy, ào qua Bà Diệp nắm tay bà kéo đi “ Mẹ, qua nói chuyện với cha đi, cha tỉnh rồi kìa”

Bà Diệp để mặc Nhạc Ân kéo đi, đến gần giường cũng mặc Nhạc Ân đẩy mình tới trước, đôi môi mím lại, cúi đầu không dám nhìn đôi mắt Diệp Thiên Minh đang nhìn bà chằm chằm,

Hai vợ chồng im lặng, Diệp lão chỉ đứng im mĩm cười, Nhạc Ân ôm tay Diệp lão chờ đợi ….

“ Kim Tuyết, ngồi xuống đây “ Diệp Thiên Minh lên tiếng trược, giọng nói nghẹn lại

Nước mắt bà Diệp lại chảy dài lần nữa, người trong phòng còn nghe tiếng nấc nhẹ, rồi bỗng nhiên bà ngồi xuống giường, ôm lấy Diệp Thiên Minh khóc to thành tiếng …

“ Kim Tuyết, tôi tỉnh rồi đây “

Diệp Thiên Minh vẫn giữ nụ cười, chỉ là trong đôi mắt hiện lên nhu tình sâu đậm, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc bà Diệp.

Chưa lần nào, ông giữ nụ cười lâu dài đến thế này.

Trong căn phòng, chỉ còn tiếng khóc nức nở , nhưng không còn không khí ảm đạm nữa, bởi vì môi ai cũng nở nụ cười.

Chương 37

Diệp Thiên Minh đã tỉnh lại, bác sĩ Thích ngay lập tức cho làm kiểm tra cho ông. Dưới sự chờ đợi pha lần hồi hộp của già trẻ lớn bé nhà họ Diệp, bác sĩ Thích không hề tỏ ra thần bí mà công bố ngay kết quả : Tốt , chỉ cần theo dõi thêm ở bệnh viện khoảng 1 tuần nữa là có thể xuất viện. Tất cả mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, Diệp Hạo lấy điện thoại ra thông báo cho Diệp Bảo biết, bên này, Nhạc Ân học anh lấy điện thoại ra gọi cho Elly. Còn Diệp Tề, Diệp Hạo vẫn chưa liên lạc được, đành đợi người đang ở bên Pháp kia tự gọi về, nào ngờ, tối hôm đó, Diệp Tề lại gọi về cho anh.

Lúc đó, mọi người đều ở trong phòng bệnh của Diệp Thiên Minh, có cả Elly. Diệp Hạo vừa bắt máy, đã nghe Diệp Tề nôn nóng hỏi

“ Diệp Hạo, cha thế nào rồi ??”

Thế nào rồi ư ?? Diệp Hạo không trả lời, chỉ từ vị trí cạnh cửa sổ đứng lên rồi đi đến bên giường Diệp Thiên Minh nằm giờ đã nhung nhúc 4 người bao quanh đang nói chuyện, đưa điện thoại cho ông.

Diệp Thiên Minh bất ngờ, nhìn vào cái điện thoại trước mặt lại nhìn lên khuôn mặt đang quay đi chỗ khác của Diệp Hạo, không hiểu là gì . Diệp Hạo cũng chẳng thèm chuyện, chỉ đưa tay bật loa ngoài của điện thoại , ngay lập tức, vang lên giọng nói lo lắng của Diệp Tề

“ Diệp Hạo, a lô , cậu làm sao vậy, sao không trả lời tôi … a lô ..”

“ Diệp Tề!”

“ Tề Nhi !”

“Anh kìa !”

3 tiếng nói đồng loạt vang lên, là Diệp lão, bà Diệp và Nhạc Ân. Elly thì vẫn đang thắc mắc nãy giờ, cũng nhận ra đó là anh trai của Diệp Bảo. Bà Diệp bên cạnh cô nhanh tay chụp lấy điện thoại từ tay Diệp Hạo, nói vội vào điện thoại

“ Diệp Tề, con đó có phải không?? Sao giờ mới điện thoại về cho chúng ta … Con có biết mọi người lo lắng cho con lắm không … Con có sao không ??” Vì vẫn còn ảnh hưởng bởi chuyện Diệp Thiên Minh tỉnh lại, nên giọng bà trở nên nghẹn ngào. Điều này làm Diệp Tề bên kia có chút bất ngờ, giọng anh bất giác dịu lại

“ Mẹ, con xin lỗi đã làm mọi người lo lắng. Con không sao hết mẹ ạ, mọi người đừng lo cho con “

Bà Diệp mím môi cố nén cảm xúc xuống, bên kia, Diệp Tề tiếp tục lên tiếng

“ Mẹ, cha con sao rồi ??”

Nhắc đến chồng, bà Diệp ngay lập tức nở nụ cười, nhìn sang Diệp Thiên Minh, vừa hay cũng thấy ông đang mĩm cười đưa tay về phía bà. Bà hiểu ý, liền đưa điện thoại qua cho ông.

“ Diệp Tề, cha đã tỉnh rồi, con không cần lo cho cha nữa “

Im lặng .

Diệp Tề sững sờ đến lặng cả người. Mấy ngày trước còn liên lạc được, anh biết cha anh còn khá lâu mới có thể tỉnh lại, rồi ngày nào anh cũng mong cha tỉnh sớm, nhưng đến khi nghe được giọng ông , bản thân anh không giấu nổi kinh ngạc và vui mừng. Giọng Diệp Tề run run

“ Cha, cha đã tỉnh rồi ư … tốt quá …”

Mọi người xung quanh bất giác nở nụ cười khi nghe Diệp Tề nói, Diệp Thiên Minh cũng vậy

“ Ừ, cha đã tỉnh , con cứ an tâm lo chuyện của con đi …..”

Hai cha con Diệp Tề tiếp tục nói chuyện vui vẻ, ba người phụ nữ ngồi bên giường chăm chú lắng nghe . Chỉ có một mình Diệp lão là chú ý đến có một người đang lẳng lặng đi ra ngoài: Diệp Hạo.

…………………………………………………….

“ Không muốn đối mặt hay là không dám đối mặt ??”

Diệp Hạo bị bất ngờ, anh ngẩng đầu nhìn lên người mới nói, thấy Diệp lão thì vội đứng dậy , lắc đầu cười nhạt

“ Không phải, ông biết tính tình của cháu mà “

Diệp lão đưa mắt nhìn đứa cháu cao lớn hơn mình cả cái đầu, lại nhìn đoạn hành lang trống trải cách xa cửa phòng Diệp Thiên Minh còn ông, cảm thấy buồn cười. Ngồi xuống ghế, đợi Diệp Hạo cũng ngồi xuống, ông từ từ nói

“ Buông bỏ được là tốt lắm rồi, còn cháu và cha cháu có gần gũi nhau được hay không, thì ta tùy vào 2 đứa vậy. Chỉ là ta không ngờ được, cháu có thể buông bỏ dễ dàng như vậy đấy “

Mấy ngày ở bệnh viện này, Diệp lão có thể thấy được sự quan tâm của Diệp Hạo dành cho cha mình, Diệp Hạo và bà Diệp cũng sống an ổn với nhau , qua đó ông biết, Diệp Hạo thật sự đã tha thứ cho cha. Nhưng tha thứ là một chuyện, đối mặt với nhau lại là chuyện khác, nhất là đối với mấy đứa con cháu nổi tiếng là lạnh lùng của ông , chuyện đối mặt càng quá khó khăn, thôi thì cứ để tự nhiên đi vậy.

Diệp lão chỉ bất ngờ một điều, Diệp Hạo buông bỏ quá khứ thật dễ dàng, ông đã nghĩ, có khi cả đời Diệp Hạo sẽ không tha thứ cho Diệp Thiên Minh. Khi Diệp Hạo quyết định đi du học, ông đã biết khả năng anh quay về nước là rất thấp. Quả vậy, 8 năm ở nước ngoài, mỗi năm anh chỉ về mấy ngày để viếng mộ mẹ, rồi dành ra đúng một ngày để qua thăm ông, xong lại về Anh , cứ như nước Anh mới chính là quê hương của anh vậy. Vậy mà đến khi Diệp lão dường như đã chắc chắn Diệp Hạo đã định cư ở bên Anh, thì anh lại quay về, lần quay về đó, anh ở lại khá lâu … Ông hiểu ra, anh quay về chính là để giải đáp những khúc mắc còn ở trong lòng.

Ông đã tính lựa chọn một thời điểm thích hợp để nói chuyện với Diệp Hạo rồi, chỉ là chọn mãi không được, nào ngờ , tai nạn của Diệp Thiên Minh lại là ‘ thời điểm thích hợp’ đó, không cần ông phải nói gì, Diệp Hạo đã tự tha thứ tất cả.

Cuộc đời thật lạ lùng như vậy, khi ta muốn buông bỏ thứ gì đó mà mãi không thể nào buông bỏ được, đến khi ta nghĩ ta không thể nào buông bỏ thì ta lại nhận ra, ta vốn đã buông bỏ từ bao giờ.

Diệp lão chìm trong suy ngẫm lang man, đợi mãi mới thấy Diệp Hạo ngồi bên cạnh ấp úng trả lời

“ Cháu … Mẹ cháu đã mất lâu rồi … Nhưng cha cháu vẫn còn đó , cháu … cháu …”

Cháu không muốn phải ân hận chứ gì ?? Diệp lão thấy Diệp Hạo ngập ngừng, đưa tay qua vỗ lưng anh ý bảo không cần nói tiếp nữa. Nói chừng đó cũng đã đủ cho ông hiểu rồi mà. Hơn nữa, còn làm cho ông thấy rất vui mừng , một niềm vui khó nói thành lời, con cháu thương yêu nhau chính là nguyện ước của bậc cha ông như ông mà. Diệp lão vừa gật gù vừa nói

“ Khá lắm Hạo nhi, cháu có biết, cháu nói ra điều đó làm ông rất vui không ?? , ông cả đời cũng chỉ mong có như vậy … “ đang nói thì Diệp lão chợt ngừng lại, quay ngoắt mặt sang nhìn Diệp Hạo, híp mắt cười thần bí , hỏi anh

“ Này, cháu có biết tại sao cháu lại dễ dàng bỏ qua mọi chuyện như vậy không ??” Diệp lão đoán là Diệp Hạo sẽ không biết, quả nhiên, đứa cháu trai thông minh của ông nhìn ông rồi lắc đầu ngơ ngác , Diệp lão đắc ý , đưa tay vỗ lưng Diệp Hạo bồm bộp, vừa cười vừa trả lời một câu đầy ẩn ý

“ Ha ha, thằng nhóc, cháu nên cảm ơn ông cháu đi, chọn cho cháu một cô vợ tuyệt vời như thế mà”

Vợ ? Ân Ân ? ? Liên quan gì nhỉ ? ? ? Diệp Hạo cau mày khó hiểu , nhưng ngay lập tức lại hiểu ra liền, nhìn đôi mắt tự đắc của ông nội mình, anh chỉ biết mĩm cười thay câu trả lời. Anh hiểu ý ông rồi, ông ngụ ý rằng chính là nhờ có Nhạc Ân bên cạnh, tâm tình anh có sự thay đổi lớn, thế nên mới có thể buông bỏ tốt đẹp được như thế này .

Ông nội anh đã không hề nói sai . Từ khi gặp được Nhạc Ân, anh thấy mọi thứ xung quanh mình thay đổi khác hẳn , những suy nghĩ muộn phiền cũng không tồn tại lâu, anh có nhiều cảm xúc hơn, nói nhiều hơn, biết quan tâm nhiều hơn …. Tất cả, chỉ có Ân Ân của anh mới mang đến cho anh được , có cô, anh có cả thế giới tươi đẹp…

Ân Ân ….

Nhắc đến Nhạc Ân, Diệp Hạo hoàn toàn chím đắm trong hạnh phúc, đôi mắt rũ xuống nhìn không rõ tâm tư, nhưng khóe miệng cong cong đủ tố cáo tâm trạng của anh. Diệp lão ngồi bên đợi Diệp hạo đáp lời thấy cháu mình đã ‘ thăng hoa ‘, có lẽ không còn tâm trí nói chuyện với ông nữa, cũng không quấy rây, chính mình cũng ngồi tự kỷ, tự khen bản thân mình tiếp , ông vẫn luôn tự hào về cô cháu dâu Nhạc Ân đáng yêu của ông mà.

Hai ông cháu cứ thế im lặng được một lúc, cho đến khi, từ đàng xa vang lên tiếng gọi nũng nịu

“ Andy ! Ông nội ! Hai người làm gì thế ??”

Diệp Hạo nghe tiếng Nhạc Ân là lập tức ngẩng đầu, thấy cô đã chạy đến gần chỗ anh, vội đứng dậy

“ Sao lại ra đây, ở trong phòng mà chơi “ Diệp Hạo giang tay đón lấy Nhạc Ân vừa nhào tới, đợi cô đứng vững lại mới nói, giọng yêu chiều nhẹ nhàng

Nhạc Ân được ôm cũng vòng tay ôm lấy hông Diệp Hạo, úp mặt vào ngực anh lắc lắc đầu, giọng nhõng nhẽo “ Không , đi tìm Andy thôi, không có Andy, buồn lắm …” Nói xong càng siết chặt người Diệp Hạo lại, mũi hít hít cọ vào ngực anh.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .